Bạn có biết:
Lượng nước trong cơ thể người chỉ đủ giặt 1 cái áo sơ mi
Lượng đường chỉ đủ làm nửa cái bánh ngọt nhỏ
Vôi (Ca) chỉ đủ quét 1 cái chuồng gà con
Phốt pho đủ để sản xuất 2200 que diêm
Lưu huỳnh đủ để giết chết 1 con bọ chét
Mỡ chỉ đủ để sản xuất 7 bánh xà phòng...
.
.
.
Cộng thêm 1 số chất khác, 1 người nặng 65kg đáng giá 4$ (= khoảng 86000 VNĐ)
2 chàng sinh viên gặp nhau.
SV1: - Ê sao rồi mày? Buổi hẹn hò đầu tiên diễn ra tốt đẹp chứ...
SV2: - Tốt con khỉ, mất điểm rồi... Chắc tao chết mất mày ơi...!
- Sao thế?
- Tao rủ cô ấy vào công viên chơi. Đi ăn kem, đạp vịt ...
- Ui lãng mạn vãi... Tốt quá còn gì?
- Lúc ra về trời se lạnh tao có lấy chiếc áo khoác ngoài mặc cho cô ấy...
- Quá ga lăng, X - Men thế... Chắc nàng khóc vì cảm động nhỉ?
- X - Men cái con khỉ?
- Cô ấy bảo: “ Úi giời, áo anh hôi thế? Toàn mùi hôi nách”...
PS: KHÔNG CÓ GÌ LÀM TÌNH YÊU XA CÁCH , CHỈ CÓ HÔI NÁCH LÀM XA CÁCH TÌNH YÊU. ĐỪNG ĐỂ HÔI NÁCH LÀM MẤT ĐI PHONG CÁCH CỦA BẠN...=))
Có lẽ đến khi nào
.................... Hoa hướng dương thôi không hướng về mặt trời..!!....
.................... Bồ công anh thôi bay theo gió...!!....
.................... Sông không đổ ra biển...!!...
... Thì ta mới
.
.
.
.
... Thôi nghĩ về tiền...:))
Khi có ai đó nói bạn là 1 người bt...
Hãy suy nghĩ kĩ xem...
"bt" không chỉ có 1 nghĩa là: "bình thường"
Ẩn sâu trong đó có thể là những ý nghĩa sâu xa và thâm thúy khác...
Ví dụ như:
.
.
.
.
. Biến thái
. Bẩn thỉu
. Bán thịt
. Bán thân
Vì vậy, hãy cẩn thận =))
Có 1 sự thật ..
Thật đến phũ phàng...
Phũ phàng đến ngỡ ngàng...
Ngỡ ngàng đến bàng hoàng...
Bàng hoàng đến sỗ sàng...
Tôi vừa mất 1 ngàn
Con gái là 1 hợp chất màu trắng, có mùi thơm.
Khối lượng trung bình trong điều kiện 20 tuổi là 45kg.
Thất thường, thay đổi nhanh lúc khóc lúc cười. Tan tốt trong shop thời trang, quán cóc, hội tám. Không tan trong thuốc lá, chửi bậy.
Thường kết tủa ở bàn học, góc bếp dưới áp lực của bố mẹ nhưng nếu gặp đúng xúc tác "trai" sẽ thăng hoa đi mất.
Tấm khóc
Bụt hiện lên hỏi:
- Làm sao con khóc!
- Dì bắt con phải nhặt riêng Omo và Tide, rồi mới được đi hội...
.
.
.
.
- Ừ, thế thì con ngồi khóc tiếp đi; Ta đi đây =))
Nấu ăn là một nghệ thuật
Người nấu ăn là một nghệ nhân
.
.
.
.
. Còn người ăn thường là nạn nhân =))
Mỗi ngày bạn đều cho một đứa trẻ ăn kẹo. Bạn làm điều ấy rất thường xuyên và vui vẻ. Đứa trẻ ấy cũng có vẻ rất yêu bạn. Mỗi ngày thấy bạn, nó đều cười tươi và chạy đến nhận kẹo.
Nhưng rồi một ngày, bạn xoa đầu nó và bảo: "Hết kẹo rồi". Bỗng dưng bạn thấy nó rất khác. Nó gào ầm lên rằng bạn keo kiệt, bạn xấu xa. Hoặc nó đi khắp nơi để nói xấu bạn.
Triết lý viên kẹo có nghĩa là khi bạn cho ai khác một thứ gì, nhiều khi họ sẽ không nghĩ ấy là món quà, họ nghĩ đó là bổn phận, là trách nhiệm. Và khi bạn không cho thứ mà họ muốn nữa, họ sẽ lập tức trở mặt với bạn.
Với nhiều người, cho dù bạn có cho họ kẹo mỗi ngày, thì họ cũng chỉ nhớ mỗi một ngày mà bạn đã không cho
Cóp nhặt từ Facebook
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét