Em, người con gái tôi thầm yêu mến... đã mãi mãi xa tôi rồi, biết viết gì đây nhỉ, biết nói điều gì nữa đây nhỉ. Bao nỗi buồn day dứt mãi trong tôi. Trời đã về khuya rồi. Bóng đêm mù mịt phải chăng như lòng tôi hiện tại...
Những kí ức lại hiện về trong tôi, gần gũi quá mà cũng thật xa quá... dòng thời gian... vẫn vô tình trôi để mình tôi tiếc thương bao hoài niệm...
Một ai đó đã nói: “Định mệnh đã đưa chúng ta đến với nhau, nhưng chính chúng ta mới làm cho định mệnh đó trở thành sự thật”. Bản thân tôi đã không giữ được định mệnh đó, là tôi đã để em mãi mãi xa tôi... buồn... rồi nhớ... rồi tiếc thương... là sao vậy nhỉ? Dù gì đi nữa... chúng ta cũng chẳng thể đến với nhau được nữa rồi...
Những kí ức lại hiện về trong tôi, gần gũi quá mà cũng thật xa quá... dòng thời gian... vẫn vô tình trôi để mình tôi tiếc thương bao hoài niệm...
Một ai đó đã nói: “Định mệnh đã đưa chúng ta đến với nhau, nhưng chính chúng ta mới làm cho định mệnh đó trở thành sự thật”. Bản thân tôi đã không giữ được định mệnh đó, là tôi đã để em mãi mãi xa tôi... buồn... rồi nhớ... rồi tiếc thương... là sao vậy nhỉ? Dù gì đi nữa... chúng ta cũng chẳng thể đến với nhau được nữa rồi...
...
...
...
Phan Tấn Duy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét