Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Năm học mới

Còn bao lâu nữa đâu là ta lại bắt đầu một năm học mới, còn bao lâu nữa đâu là ta gặp lại bè bạn, thầy cô. Nhưng, cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu là ta phải xa đi mái trường, xa thầy cô, xa bè bạn, và xa đi mãi mãi thời học sinh. Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, câu chuyện nào cũng có hồi kết. Cuộc đời đâu lúc nào cũng như mình mong muốn.

Năm học mới, thế là ta có thêm nhiều niềm vui mới, và lại có thêm nhiều nỗi buồn mới. Tất cả những thứ ấy sẽ hòa lẫn vào trong tâm hồn ta, nuôi lớn tinh thần ta, và cho ta biết bao nhiêu hiểu biết về tình đời.

Năm học mới, thế là ta sẽ có thêm biết bao kiến thức mới, những kiến thức đấy sẽ giúp ta hiểu biết hơn về thế giới này, giúp ta hoàn thiện và chững chạc mình hơn. Rồi mai đây, ta có thể trở thành người công dân có ích cho đất nước, là người bạn tốt của xã hội.

Năm học mới, nghĩa là ta càng đến gần thời khắc chia xa mái trường, xa thầy cô và xa bè bạn. Ta sẽ mãi mãi chia xa tuổi học trò để trở về với cuộc sống tương lai. Ta sẽ tính toan cho cuộc sống sau này chứ không còn hồn nhiên, vô tư, không lo toan, không suy nghĩ như xưa nữa.

Trong niềm vui xen lẫn nỗi buồn đó, cuộc sống của ta sẽ ra sao? Ta làm sao có thể quên đi được tình bè bạn, thầy cô đã cho ta biết bao nhiêu kỉ niệm, ta làm sao có thể quên đi được mái trường yêu dấu đã nuôi lớn ta từng ngày. Dòng thời gian cứ trôi, và, những kỉ niệm, những giá trị tinh thần mà bạn bè, thầy cô và mái trường càng ngày nó lại cho ta càng lớn...
Hình minh họa
Cuộc đời là gì? Cuộc đời là sự tuôn thao bất tuyệt không tuân theo một hình thức nhất định nào, ta dừng lại một nơi nào đó trong không gian hay thời gian là tự phản bội, là tự từ bỏ cuộc đời, là mong ước một tương lai không dựa vào thực tế, là tiếc nuối một quá khứ hão huyền. Thế nhưng, tại sao ta vẫn muốn đi ngược lại quy luật đó? Ôi! Chuyện đời khiến cho ta thật khó suy nghĩ!

Phượng ngàn năm nhưng vẫn một sắc đỏ
Nhưng sắc đời đã nhạt vì thời gian
Càng nhớ mong ta lại càng đau đớn
Hỡi cuộc đời ta biết làm gì đây.

Ta rất mong năm học mới đến gần nhưng ta lại sợ hai chữ "chia xa". Ta rất mong gặp lại thầy cô, bè bạn nhưng ta lại sợ kỉ niệm. Dẫu rằng ta đang lo xa nhưng sự thật vẫn là sự thật, không ai có thể ngăn cản được nó cả. Hỡi cuộc đời, thật lắm gian truân!
Phan Tấn Duy
P/S: Viết bài này ngày 15/5/2009 rồi, haiz... giờ chả biết văn thơ là gì...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Girls Generation - Korean